Tôi là một chị thư ký bình thường, sống một cuộc đời không có gì nổi bật. Công việc của tôi ở công ty hiện tại là một bước tiến lớn so với những chỗ làm trước: lương cao, môi trường sang trọng, đồng nghiệp phần lớn dễ chịu. Riêng giám đốc thì… ông ấy là kiểu người ai nhìn vào cũng thấy thành đạt, lịch thiệp, nói chuyện mềm mỏng và đặc biệt là rất biết cách khiến người khác cảm thấy mình “được trọng dụng”.
Chỉ là, đằng sau vẻ ngoài tử tế đó, có những việc tôi chẳng bao giờ dám kể cho ai.
Mọi chuyện bắt đầu bằng những hành động tưởng như vô hại: một cái chạm nhẹ vào vai mỗi khi gọi tôi vào phòng, một lời khen quá mức cần thiết, vài lần đứng quá gần khi cùng xem giấy tờ. Tôi đã cố gắng tự thuyết phục mình rằng đó chỉ là phong cách của ông ấy, rằng có lẽ tôi đa nghi quá. Nhưng rồi càng ngày, khoảng cách ấy càng thu hẹp lại, còn những ánh mắt và động chạm không còn “vô tình” như trước.
Tôi nhiều lần muốn né tránh, nhưng làm sao né mãi được một người mà mỗi ngày tôi đều phải làm việc trực tiếp? Tôi không dám nói ra với ai, không dám phản ứng mạnh, không dám rời khỏi công ty. Vì sao? Vì mức lương này là điều tôi đã mất nhiều năm mới đạt được. Vì tôi còn gánh tiền nhà, tiền viện phí của mẹ, còn ấp ủ ước mơ để dành vốn mở một tiệm nhỏ cho riêng mình. Còn ông giám đốc thì rất “chịu chi”, mỗi khi tôi làm tốt việc gì đó, ông luôn tỏ ra hậu thuẫn, khiến tôi càng mắc kẹt trong sự giằng xé.
Có hôm đi làm về, tôi tắm xong, ngồi trên giường mà tự hỏi: “Rốt cuộc mình đang chịu đựng điều gì và vì điều gì?”. Tôi thấy mình vừa yếu đuối, vừa bất lực, vừa tội lỗi với chính bản thân. Nhưng nghĩ đến việc nghỉ làm, tôi lại run: đi đâu để kiếm được mức thu nhập đủ giữ cuộc sống ổn định? Nghĩ đến việc tố cáo, tôi càng sợ hơn: ai sẽ tin? Lỡ bị coi là người gây chuyện thì sao?
Tôi biết mình không phải người duy nhất rơi vào hoàn cảnh này. Chỉ là, ở mỗi góc văn phòng sang trọng, sau những bộ đồng phục chỉnh tề, chắc chẳng ai nhìn thấy sự lo lắng ngày càng lớn trong lòng tôi.
Tôi chỉ mong một ngày nào đó, mình đủ can đảm để đặt giới hạn rõ ràng, đủ mạnh mẽ để bảo vệ bản thân mà không phải đánh đổi cả tương lai. Còn hôm nay, tôi vẫn tiếp tục im lặng, dù trong lòng là cả một mớ cảm xúc rối bời mà chẳng biết phải giải thoát bằng cách nào.
Chỉ là, đằng sau vẻ ngoài tử tế đó, có những việc tôi chẳng bao giờ dám kể cho ai.
Mọi chuyện bắt đầu bằng những hành động tưởng như vô hại: một cái chạm nhẹ vào vai mỗi khi gọi tôi vào phòng, một lời khen quá mức cần thiết, vài lần đứng quá gần khi cùng xem giấy tờ. Tôi đã cố gắng tự thuyết phục mình rằng đó chỉ là phong cách của ông ấy, rằng có lẽ tôi đa nghi quá. Nhưng rồi càng ngày, khoảng cách ấy càng thu hẹp lại, còn những ánh mắt và động chạm không còn “vô tình” như trước.
Tôi nhiều lần muốn né tránh, nhưng làm sao né mãi được một người mà mỗi ngày tôi đều phải làm việc trực tiếp? Tôi không dám nói ra với ai, không dám phản ứng mạnh, không dám rời khỏi công ty. Vì sao? Vì mức lương này là điều tôi đã mất nhiều năm mới đạt được. Vì tôi còn gánh tiền nhà, tiền viện phí của mẹ, còn ấp ủ ước mơ để dành vốn mở một tiệm nhỏ cho riêng mình. Còn ông giám đốc thì rất “chịu chi”, mỗi khi tôi làm tốt việc gì đó, ông luôn tỏ ra hậu thuẫn, khiến tôi càng mắc kẹt trong sự giằng xé.
Có hôm đi làm về, tôi tắm xong, ngồi trên giường mà tự hỏi: “Rốt cuộc mình đang chịu đựng điều gì và vì điều gì?”. Tôi thấy mình vừa yếu đuối, vừa bất lực, vừa tội lỗi với chính bản thân. Nhưng nghĩ đến việc nghỉ làm, tôi lại run: đi đâu để kiếm được mức thu nhập đủ giữ cuộc sống ổn định? Nghĩ đến việc tố cáo, tôi càng sợ hơn: ai sẽ tin? Lỡ bị coi là người gây chuyện thì sao?
Tôi biết mình không phải người duy nhất rơi vào hoàn cảnh này. Chỉ là, ở mỗi góc văn phòng sang trọng, sau những bộ đồng phục chỉnh tề, chắc chẳng ai nhìn thấy sự lo lắng ngày càng lớn trong lòng tôi.
Tôi chỉ mong một ngày nào đó, mình đủ can đảm để đặt giới hạn rõ ràng, đủ mạnh mẽ để bảo vệ bản thân mà không phải đánh đổi cả tương lai. Còn hôm nay, tôi vẫn tiếp tục im lặng, dù trong lòng là cả một mớ cảm xúc rối bời mà chẳng biết phải giải thoát bằng cách nào.